Nghĩ đến chuyện đi sah thôi bỏ con ở nhà với nội là nước mắt tự tuông trào,khổ cái bé rất mến mẹ,đi đâu xíu là kiếm rồi.ko ai chăm con bằng mẹ.đó là nỗi lo lớn nhất khi đi sah.sợ bé ko ngủ,sợ bé đói,sợ bé khóc đồi mẹ,gặp rồi thì lại sợ bé đồi mẹ dẫn đi chơi,tại nhà thường thì bé chỉ đồi mẹ dẫn đi chơi thôi,hic hic,nghĩ nhiu đó thôi tự nhiên nước mắt tuông ra.nợ con một lời xin lỗi!