Cuộc đời rất công bằng các mẹ ak. Em có cuộc hôn nhân đầy sóng gió và buồn tủi nhưng bù lại em có được 1 đứa con trai ngoan và hiểu chuyện. Mẹ đi làm khi mới được 5,5m thui. Nhưng trước khi đi làm đều hẹn con ở nhà ngoan với ông bà ngoại ko được quấy, chịu khó ăn ngủ, tối mẹ về với con, chỉ vậy thôi nhưng như hiểu cho mẹ hay sao ấy, bé ở nhà ăn ngủ với ông bà ko khóc ko quấy, cứ đến tối là quay đầu ra cửa ngóng mẹ về ko chịu ngủ, dù mẹ về muộn cũng đợi chứ ko ngủ, hôm nào về muộn quá thì con ngóng cửa thở dài chờ. Hôm đầu tiên đi làm, về thấy con vẫn thức chờ, nhìn thấy mẹ vừa cười vừa khóc, bế lên là 2 tay ôm cổ mẹ, lấy cái miệng bé bé ko có cái răng nào hôn mẹ đầy dãi, hôn tới tấp,2 chân thì nhảy nhảy, e muốn khóc vô cùng, muốn nghỉ cả việc ở nhà với con nhưng ko thể bám mãi ông bà được. Ngày nào cũng thế, đợi mẹ về ôm ấp chơi với mẹ 1 lúc ms ngủ, sáng dậy nhìn thấy mẹ là cười,ăn ngoan, ngủ ngoan, ko quấy quả ông phá ông bà. Có lẽ cuộc sống chỉ cần như vậy đã là rất hạnh phúc rồi, có 1 đứa con như vậy em thấy thật bõ công mik suýt mất cả mạng sinh ra. Ngắm con em thấy bình yên lắm