Nhanh quá con iu của mẹ đã dc 4 tháng rồi phải ko con, hành trình theo mẹ con có mệt ko. Nắm chắc tay mẹ đi vì có lúc mẹ sẽ mệt lắm đấy con ạ, con thuyền đường đời nhiều khi nó chênh vênh mà nhiều khi mẹ kklo biết mình đủ sức chèo ko, nhất là khi 1 ngày ko còn ông con bên cạnh, mẹ con mình sẽ rất chơi vơi. Có những đêm nằm suy nghĩ có phải mẹ quá vô dụng ko, người ta làm mẹ giỏi buôn bán chèo chống, còn mẹ chẳng làm dc gì. Càng lúc mẹ càng thấy lòng người bạc bẽo quá, khi mẹ còn có tiền bạc trong tay sao lúc đó người thân nhiều thế, ngay cả bà ngoại con lúc nào cũng chăm lo mẹ, vậy mà khi mẹ cơ hàn sao ngoảnh lại chỉ còn thấy bóng ông con mái đầu bạc trắng dõi theo mẹ. Mua đông năm nay kklo lạnh bằng mùa đông năm ngoái, con 4 tháng tuổi trong bụng mẹ, nằm trong bệnh viện thèm vô cùng bóng dáng người thân, thèm 1 cuộc điện thoại hỏi thăm từ mẫu tử, 1 tháng nằm chờ trong danh giới sinh tử mẹ chờ đợi ở bà ngoại con 1 vòng tay, 1 lời động viên hay 1 câu hỏi thăm, nhưng nó như thứ xa lạ với mẹ, lúc đó mẹ mới hiểu đời chua chát thật. Tiếp đó là những ngày dong duổi chiến đấu với bệnh tật, giưã đông lạnh mình ông con chèo chống lo cho mẹ, ông gạt đi những giọt nước mắt để động viên mẹ, những ngày nằm bệt trên giường nhìn ra cửa sổ ngõng chờ ông con nhọc nhằn tờ mờ sÁNG giá buốt chở 1 xe rổ gía đi chợ cách nhà 15 cây bán, để về lại khi mua cho mẹ cais bánh rán, khi cái bắp ngô...quá nhiều thứ ông ngoại con làm cho mẹ con mình. Đến giờ nỗi buồn lớn nhất trong mẹ ko phaỉ là chọn nhầm người để nương tuựa mà là chưa lamf gì dc để ông con bớt khổ và sự ghẻ lạnh ddến lạnh lùng của bà con, sang tháng mẹ đưa con trở về ông ngoại có rau ăn rau có cháo ăn cháo, cs con sẽ thhiếu thôns hơn, nhưng con sẽ dc đong đầy tình thương, mẹ ccuũng bớt những ngày nước mắt