9tháng mang thai là quá trình cơ hàn mà mẹ nhớ nhất trong cuộc đời, đó là khi mẹ trắng tay 1 nghìn ko có, đó là khi mẹ biết mình bệnh hiểm nghèo và bà ngoại con hất mẹ ra đường ,đó là những ngày giá rét ôbg ngoại con ở cái tuổi 74 mái đầu bạc trắng gầy gò lặn lội cưu mang chăm mẹ con mình, là những ngày tủi hờn mẹ sống giữa sự dằn vặt bỏ con hay tiếp tục, rồi ngày còn chào đời mẹ con mình chiến đấu với nhau, bà ngoại con ra chăm như 1 cốc nước lã nhạt nhẽo , sau đó là những ngày stress, mẹ ko có sữa sống nhờ bà ngoại con và hứng chịu những trận chửi bới đay nghiến mỗi ngày. Mẹ ngủ quên để con chơi 1 mình cũng bị chửi, con đóng bỉn ỉ mẹ ko biết cũng chửi...mẹ ko quên được những câu bà chửi mỗi khi ru con" con mẹ mày, con khốn nạn, con vô dụng..., số con ko may lên phải đầu thai làm con của nó..." ko đêm nào mẹ ko ôm con khóc thầm, ko ngày nào nước mắt mẹ kklo rơi, ông thương mẹ muốn đón về, nhưng mẹ thương ông ko muốn ông già còn pgải lo cho mẹ con mình, mẹ cắn răng chịu, dù nhiều khi mẹ mệt mỏi muốn buông xuôi, muốn cho con cho 1 ai đó còn mẹ tìm 1 giấc ngủ. Nhưng mẹ lại thương con và ông, đời mẹ ddã ko dc gà mẹ rang ra che chở và baor vệ mẹ ko muốn con rồi giống mẹ.