Mẹ ck mình ngày càng quá đáng, mình hết chịu nổi rồi. Hôm nay nhà mình họp gia đình để giải quyết mọi mâu thuẫn. Mẹ ck mình trước có nói là khi mình sinh thì ko đc bảo mẹ mình xuống chăm (mẹ mình ở quê). Tối nay trong lúc nói chuyện. Bố ck mình có nói bh mình sinh nếu muốn về nhà ngoại thì cho về luôn chứ k giữ, còn nếu ở lại thì thi thoảng cho mẹ đẻ tới chăm, ở 1,2 hôm cũng đc nhưng k cho ở lâu dài. Bố ck mình mới nói vậy, mà mẹ ck mình đã dựng lên hét to bảo " nhà này từ khi có đứa con dâu từ tận đẩu tận đâu đến đã làm xáo trộn hết mọi thứ lên r, giờ lại muốn cho thêm người lạ cũng tận đẩu tận đâu đến thì nhất quyết ko đc, nói luôn là ko cho ở". Mình thật sự rất bực, mọi lần mình im mình nhịn vì biết tính bà càng nói thì bà càng bù lu lên. Nhưng hnay quả thật mình k chịu nổi. Mình nói điềm tĩnh nhất mức có thể " bố mẹ con chưa bao giờ muốn đến đây ở, cũng chưa bh có suy nghĩ ấy cả nên mẹ đừng lo, mẹ ko bảo thì bme con cũng k muốn đến ở". Lúc í nhìn mặt bà í đáng sợ lắm, mình sợ đến nỗi chân run ấy. Mặt bà hằm hằm xong quát tháo ầm ĩ nào là ck mình láo, có vợ xong thay đổi. Nhất định mình sẽ ra ở riêng dù có tiền hay k có tiền. Mình đã cố chịu và im lặng suốt thời gian qua rồi. Giờ cảm thấy rất stress và mệt mỏi.